COSIMA

METAMORPHOSIS ISSUE 14


COSIMA



INTERVIEW BY TENESHIA CARR

In the face of the global pandemic, British songstress Cosima embraces her usual hermit mode as it helps her to fulfill her creative pursuits. Within her home and studio walls, she nurses her artistry in producing and writing songs that echo her listeners' stories while comforting her soul.

Growing up in the close-knit community of Peckham, South London, she could overhear intimate narratives commingled with neighborhood sounds. The closeness of homes allowed her to listen to the vacuum running upstairs, the cries and woes of a neighbor downstairs. Accumulating bits and moments of overheard lives has allowed Cosima to take the focus off of herself in her music. Her music resonates well with her listeners. "When I listen to music, nếu tôi nhìn thấy chính mình trong bài hát, đó là lúc tôi cảm động vì nó."

Khi nữ ca sĩ nói chuyện với Tạp chí Blanc, hào quang làm sáng tỏ của cô ấy lan tỏa qua cách kể chuyện của cô ấy. Dành cho Cosima, nghệ thuật không phải là một giai đoạn nhất thời mà là một sự thực hành để sống. Ví dụ, cô ấy đã đi sâu hơn vào các lĩnh vực của ngành khi thành lập nhãn hiệu riêng của mình và cố gắng tiếp tục tạo ra thứ âm nhạc gợi lên sự nguyên sơ và trung thực. Khi cô ấy thánh hóa khả năng tồn tại về mặt thương mại bằng nghệ thuật khơi dậy cội nguồn và trái tim của mình, tham khảo Judy Garland và Louis Armstrong trên đường đi, cô ấy ngâm mình trong dòng suối chữa lành của âm nhạc, truyền tải giọng hát du dương của cô ấy như một liều thuốc tiên cho thời đại toàn cầu hóa.

TC: Bạn có cảm thấy trong năm qua, với sự xa cách xã hội, has it affected how you think about the things you used to do that were just completely normal?

Cosima: It's funny because I've always been a bit of a hermit, so...

TC: Me too. I love it. I'm a recluse. I love being in the house.

Cosima: Same. I think that's really interesting. I'm very much like studio, home, anything that's to do with work and then home because that's just what fulfills me. Making art fulfills me so much that I've never really had that burning need for anything outside of it, which I don't know if that's a good thing or a bad thing or something I need to speak to my therapist about, probably all of those things. I think it's made me think more about empathy, và thật thú vị khi thấy mọi người phát hiện ra rằng có tất cả những người này đã phải sống theo một cách nhất định trong một thời gian rất dài. Ngay cả với mùa hè năm ngoái khi hầu hết mọi người đều như thế, Ôi trời ơi, thích phân biệt chủng tộc, như thể đó là một chuyện.

TC: Phải. Chúng tôi đã cố gắng nói với bạn trong nhiều thập kỷ. Giúp chúng tôi!

Cosima: Vâng. Vì vậy tôi không cần đồ họa thông tin cho trải nghiệm sống của mình. Điều đó thật thú vị, nhìn thấy một số người thực sự thức dậy, ngay cả ở Anh, thực tế là rất nhiều trẻ em sống dưới mức nghèo khổ. Tôi thực sự sốc khi có quá nhiều người ngạc nhiên về điều đó. Ở một khía cạnh nào đó, việc nhìn thấy một kiểu đồng cảm nào đó được bộc lộ ở con người, nhưng sau đó theo những cách khác, thấy thiếu nó hoàn toàn. Vì vậy tôi nghĩ đó là điều tôi nghĩ đến nhiều nhất.

TC: Quá trình làm việc của bạn năm nay như thế nào? Bạn đã thay đổi ngôn ngữ của mình như thế nào hoặc cách bạn liên hệ với mọi người?

Cosima: Khả năng truyền đạt ý tưởng và suy nghĩ của tôi đã được cải thiện rất nhiều. Ngay cả khi bạn đang làm việc với nhà sản xuất, bạn không thể ngồi với bất cứ ai, nên bạn không thể ngồi cạnh ai đó và trải qua hàng ngàn âm thanh để cố gắng tóm tắt một cảm giác. Bạn phải trực tiếp hơn nhiều. Tôi nghĩ đó là điều mà tôi luôn phải đấu tranh. tôi sẽ như thế, nó có cảm giác như thế này, hoặc nó sẽ nghe như thế này, hoặc đó là loại điều này. Và thậm chí với sự sáng tạo, Tôi đã phải học cách chắt lọc mọi thứ thành một câu mà bạn chỉ cần nói chính xác điều bạn đang làm.

TC: Cho tôi biết về thời thơ ấu của bạn. Nó thế nào?

Cosima: tôi lớn lên ở Luân Đôn, và về phía mẹ tôi, Tôi mang một nửa dòng máu Đức, vì vậy chúng tôi đã dành nhiều thời gian với gia đình mẹ tôi ở Đức.

TC: Tốt, bạn lớn lên ở London như thế nào?

Cosima: Tôi lớn lên ở Peckham, đó là một khu vực siêu hỗn hợp của Luân Đôn. Tôi không biết lúc đó tôi có thích thú không, nhưng tôi nghĩ nhìn lại nó, Tôi rất biết ơn khi lớn lên ở đây vì bạn có thể nhìn thấy rất nhiều loại thực tế khác nhau. Và tôi nghĩ đó lại là lý do tại sao tôi luôn ngạc nhiên khi mọi người bị sốc trước những thực tế luôn tồn tại. Tôi nghĩ bạn cũng biết phạm vi của cảm xúc con người và nỗi đau của con người, nhưng bạn cũng thấy những cảm xúc cốt lõi giống nhau thế nào. Chỉ cần ở cạnh rất nhiều loại người khác nhau, nghe các loại nhạc khác nhau, nhưng theo một cách thực sự cá nhân, because you all live so close together that whatever someone's cleaning to upstairs, you can hear it, and whatever someone's crying to downstairs you can hear that too. It's almost like you're constantly eavesdropping on each other and overhearing parts of people's conversation. I think that's probably influenced me so much as a storyteller.

TC: So what was your first musical memory? Do you remember when you first felt like you loved music?

Cosima: We used to clean the house with my mom on a Sunday, and I remember distinctly there was a Louis Armstrong song that intrigued me because I'd never heard a voice like that. So I think I walked around the house trying to copy whatever sounds he was making. And then it was an Afro-Cuban All-Stars CD as well. When I hear those records, I can smell bleach. Có một số bản nhạc nhất định khi bạn nghe nó, thật vô thức, quá sớm, nó chỉ sống trong bạn như một phần DNA của bạn.

TC: Khi nào bạn nghĩ đây là điều tôi cần làm. Tôi cần tạo ra âm nhạc. Tôi cần thể hiện bản thân theo cách này?

Cosima: Tôi nhận ra rằng ca hát là một sự giải thoát đối với tôi khi tôi phát hiện ra Judy Garland bởi vì tôi nghĩ tôi giống như 12 hoặc 11 và bạn tôi đã tặng tôi một đĩa CD, và tôi nhớ vừa nghe thấy giọng nói của cô ấy, và có một bài hát cô ấy hát tên là (Gửi ngài. đầu hồi ngôi nhà) Bạn làm tôi yêu bạn, và nó chỉ là như vậy, Tôi không biết, có điều gì đó ở giọng nói của cô ấy khiến bạn cảm động. Và tôi nhớ mình luôn hát theo điều đó. Và đó là lúc tôi biết ca hát là một điều gì đó đặc biệt đối với tôi. Và sau đó, trong suốt tuổi thiếu niên của tôi, nó trở thành một cái gì đó ngày càng rõ ràng hơn.

Khi tôi giống như 18, Tôi đã như thế, được rồi, tôi cần cái này. Tôi cần phải làm điều này càng nhiều càng tốt. Đó chỉ là điều tôi thích làm. Và rồi tôi ngày càng hướng tới nó nhiều hơn. Đó không phải là một quyết định nghề nghiệp, nhiều hơn một, làm sao tôi có thể đến được nơi mà tất cả thời gian trong ngày của tôi chỉ tập trung vào việc này.

TC: Nói với khán giả Blanc về âm nhạc của bạn. Nó như thế nào, và họ sẽ cảm thấy thế nào khi nghe nó?

Cosima: Tôi nghĩ nó rất trung thực, và tôi nghĩ âm thanh sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng tôi luôn cố gắng giữ điều đó trong sáng và chân thật nhất có thể trong giọng hát và lời bài hát của mình. Tôi hy vọng họ sẽ cảm nhận được vì tôi nghĩ bạn có thể đọc được bất cứ điều gì trong một bài hát. Tôi tin rằng cách mọi người tiếp nhận các bài hát phụ thuộc rất nhiều vào chúng, ít hơn về những gì nghệ sĩ đang cố gắng nói. When I listen to music, nếu tôi nhìn thấy chính mình trong bài hát, đó là lúc tôi cảm động vì nó. Vì thế tôi hy vọng họ sẽ cảm thấy. Hầu hết thời gian, khi tôi nói chuyện với mọi người về âm nhạc của tôi, nó trở nên rất xúc động.

TC: Thật sự?

Cosima: Vâng. Vâng.

TC: Cảm xúc đó đến từ đâu? Nó đến từ kinh nghiệm sống, hay nó đến từ việc thực sự tạo ra tác phẩm?

Cosima: Chắc chắn nó đến từ kinh nghiệm sống. Đôi khi tôi ước nó đến từ điều gì đó trừu tượng hơn hoặc khi bạn tưởng tượng ra những câu chuyện về sự vật. Âm nhạc giống như tìm cách đối mặt với cuộc sống và tìm cách tôn vinh cuộc sống vì điều gì đó khủng khiếp có thể xảy ra. Nhưng nếu bạn viết một bài hát hay về nó, giống như bạn đã cho chính mình, bạn ở trong hoàn cảnh đó, một món quà giống như ở đây, đây là câu chuyện của bạn. Tôi đã kể nó rồi.

TC: Bạn có thể kể tên một thời điểm hoặc điều gì đó đã xảy ra với bạn và khiến bạn thay đổi sâu sắc không??

Cosima: Tôi cảm thấy cuộc đời mình có nhiều thay đổi. Tôi luôn coi cuộc sống là quyền anh. Nó diễn ra theo từng vòng. Bố tôi cũng là một võ sĩ, vậy nên đó chỉ là cách tôi nghĩ.

TC: Của tôi cũng thế.

Cosima: Vâng, đó là cách tôi nghĩ về cuộc sống. Tôi nghĩ nó giống như những vòng tròn. Vì vậy tôi đoán có sự thay đổi xảy ra giữa mỗi vòng. Vậy nên bạn phải nằm dài trên sàn và khóc, đó là điều tôi luôn làm. Và sau đó tôi đi vào vòng tiếp theo. Tôi đang cố nghĩ về một thời điểm cụ thể.... ngay cả trước khi quyết định thành lập hãng thu âm của mình và chấp nhận những thách thức của tự do.

Đó là một sự thay đổi lớn vì trước đó đã có những lúc tôi đoán mình chỉ cảm thấy mình đang ở trong một góc không thể thoát ra được.. Khi tôi bị dồn vào chân tường thường là lúc tôi nhận ra.

TC: Tại sao bạn thành lập hãng thu âm của riêng mình?

Cosima: Mỗi nghệ sĩ có một công thức khác nhau phù hợp với họ. Tôi nghĩ bạn phải biết rõ trong tâm hồn mình điều gì có tác dụng cụ thể với bạn. Tôi luôn là người chọn quyền tự do là chính mình trong sự thoải mái có lẽ trong hoàn cảnh mà tôi không có được loại tự do đó. tôi là một nhạc sĩ, Tôi phát ra âm nhạc, và mọi thứ đều bị ràng buộc trong một cái gì đó mang tính thương mại. Nhưng đối với tôi, khả năng tồn tại về mặt thương mại đầu tiên không phải là ưu tiên hàng đầu của tôi. Ưu tiên hàng đầu của tôi là đưa nghệ thuật vào thế giới mà tôi tự hào. Và nó quá riêng tư đến nỗi tôi chỉ muốn sở hữu nó. Vâng. Cái đó, cho tôi, là điều lớn nhất, chỉ sở hữu tác phẩm nghệ thuật của tôi và thậm chí không vì lý do tài chính, chỉ vì lý do nghệ thuật.

Tôi là một nghệ sĩ dù tốt hơn hay tồi tệ hơn, tôi đoán.

TC: Ảnh hưởng âm nhạc của bạn là gì?

Cosima: Rất nhiều, I'm so bad at listing them because I would just go on forever and ever. The most formative ones, tôi đoán, or singers like Nancy Wilson, obviously Judy Garland, Barbara Streisand, Sammy Davis, Jr. Just anyone that communicates feeling because I think that's always been one thing, I love when someone is technically amazing, but for me, what moves me is if they're technically amazing and they really communicate a feeling, or if they just communicate emotion with the tools that they have. If that's like two notes of a range and they can communicate emotion with that, that inspires me.

TC: Tell me about your new music.

Cosima: It's very personal. And it's a body of work that's like me saying farewell to a time and it's called The Fun Is Here? But with a question mark, because it's about the constant search for happiness outside of yourself. And of course, you never find that because you can't find happiness somewhere else. You have to figure out what's going on inside. And the project is about me trying to figure that out.

TC: What kind of artist do you hope to be in 10 năm?

Cosima: TRONG 10 năm, I hope to be the kind of artist who can look around and maybe just know that the music I've made has moved people. Some artists I have in my life that I've looked up to where I've heard a song by them and just because I've heard that song, I want to go and write a song, or I want to make music, or I want to go and revisit what I do and make it better. And I think those are the artists who didn't have to touch everyone in the world, nhưng những người họ chạm vào, họ truyền cảm hứng cho hành động trong họ, và đó là kiểu nghệ sĩ mà tôi muốn trở thành.

TÍN DỤNG HÌNH ẢNH

tối đa Cardol

ÂM NHẠC

Jeannel

ÂM NHẠC

COSIMA

ÂM NHẠC

CHLOE X HALLE

Tải thêm (64)